Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

Vì rong kinh... anh ngỡ tôi còn trinh

Vì rong kinh... anh ngỡ tôi còn trinh
Sau những phút giây ân ái mặn nồng, anh hạnh phúc khi nhìn thấy những giọt máu rơi rớt trên ga trải giường, còn tôi không khỏi day dứt vì đấy chỉ là sự rong kinh sau hai ngày kinh nguyệt
Đã mấy tháng qua, tôi dường như an phận với sự dối lừa của mình trong quá khứ... nhưng hôm nay, sau khi đọc được tâm sự của người bạn gái trong bài viết “Trao thân tuổi 17 và bi kịch màng trinh giả’, tôi cảm thấy thương cảm với người bạn gái trong bài viết… nhưng tận đáy lòng, tôi lại dấy lên một nỗi lo khôn tả…
Trước đây, khi tôi đang làm ở một công ty cũ thì tôi có nhận lời yêu Thắng. Anh là đồng nghiệp của tôi, cũng là cháu ruột của ông giám đốc công ty ấy. Tôi yêu anh, tin tưởng anh… và tôi cũng cứ ngỡ rằng, những điều anh nói yêu tôi, cần tôi và cưới tôi làm vợ sẽ chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành sự thật…
Cũng vì yêu Thắng, tin tưởng vào những tình cảm ngọt ngào anh dành cho tôi, tin tưởng vào một tương lai gần, chúng tôi sẽ thành chồng thành vợ nên tôi cũng đã không do dự khi quyết định trao cái ngàn vàng cho anh…
Cũng kể từ đó, tôi cảm thấy anh không còn gần gũi và quan tâm tôi như trước đây nữa. Anh ta cũng bắt đầu xa lánh và cảm giác coi thường tôi… Cho đến một ngày, tôi mới bàng hoàng khi biết được sự thật về con người của anh ta. Tôi không thể nào tin được, người đã từng ôm ấp, yêu thương tôi trong suốt thời gian qua đã đính ước với một cô gái khác và họ đang chuẩn bị làm đám cưới. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy cuộc sống cay đắng và bạc bẽo với mình như thế! Mất đi người con trai tôi yêu… dường như cuộc sống của tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa…
%name
Sau gần một tháng trời vật vã với nỗi đau của người đàn ông bội bạc ấy gây ra cho mình, tôi cảm thấy mất hết niềm tin và tình yêu giữa con người. Và rồi, tôi quyết định nghỉ việc ở công ty ấy, để không phải nhìn thấy cái mặt đáng ghét của anh ta ở trên cơ quan, cũng như tránh những ánh mắt soi mói của mọi người cứ trộm nhìn tôi mỗi ngày.
Tôi chuyển đến công ty mới làm. Mặc dù công việc có phần vất vả hơn… nhưng cũng nhờ sự vất vả nên tôi không còn nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện cũ nữa. Tôi bắt đầu lấy lại được thăng bằng trong cuộc sống, công việc và điều đặc biệt là tôi có cơ hội được thể hiện năng lực thực sự của mình trong môi trường mới.
Làm việc ở đây, tôi nhận được sự quan tâm, gần gũi của những người bạn đồng nghiệp, cũng như nhận được những lời khen, những góp ý đúng lúc của sếp. Tôi vui và hạnh phúc khi tôi được làm công việc mình ưa thích và được sống trong một môi người ấm cúng tình cảm đồng nghiệp như thế này.
%name
Và rồi, tình yêu cũng gõ cửa trái tim tôi một lần nữa khi anh bạn đồng nghiệp giỏi giang và hòa đồng ngỏ lời yêu tôi. Cũng vì tiếp xúc với nhau khá lâu, lại làm việc với nhau trong suốt thời gian qua nên dường như cả hai chúng tôi không còn phải mất thời gian tìm hiểu nhau như những đôi yêu nhau khác. Chúng tôi hân hoan trong niềm hạnh phúc mật ngọt của tình yêu và anh hứa, sẽ đón tôi về ngôi nhà chung của hai đứa trong một ngày không xa…
Và rồi… chuyện gì đến thì cũng sẽ đến với hai người yêu nhau. Trong một lần kỉ niệm ngày yêu nhau của hai đứa, anh đã đón tôi về nhà anh chơi. Chúng tôi đã tận hưởng những giây phút ngọt ngào nhất khi hai đứa ở bên nhau… và trong buổi tối hôm ấy, anh đã đòi hỏi và tôi cũng không ngần ngại chối từ anh.
Mặc dù rất lo lắng khi anh biết được sự thật tôi không còn trinh… nhưng rồi, tôi tự trấn an mình rằng, sẽ không có gì đáng xấu hổ nếu như mình nói dối anh bị ngã xe từ lúc nhỏ. Nhưng dường như vận may đã mỉm cười với tôi… sau khi quan hệ thì bị ra một ít máu. Anh ngỡ tưởng đó là những giọt máu của người con gái “trinh trắng” nhưng chỉ có tôi mới biết được sự thật, đó chỉ là những giọt máu của kì kinh nguyệt rơi rớt lại cách đó hai ngày.
%name
Anh hạnh phúc ôm tôi vào lòng và thì thầm: “Cảm ơn anh đã còn nguyên vẹn khi đến với anh! Mặc dù anh luôn tự động viên mình là không nên quan trọng chuyện trinh tiết… nhưng anh sẽ rất ghê tởm nếu người vợ tương lai của mình đã từng chung chạ với người con trai khác”. Tôi khóc… khóc vì niềm hạnh phúc vì được “trân trọng” hay khóc cho sự dối lừa của bản thân mình, tôi cũng không biết nữa?
Chỉ còn gần một tháng nữa thôi, chúng tôi sẽ làm đám cưới. Thế nhưng… cái sự thật về “màng trinh” ấy, tôi vẫn chưa một lần thú nhận với anh. Tôi sợ rằng, khi anh biết được tất cả sự thật, anh sẽ bỏ rơi tôi… hay nếu anh có làm đám cưới với tôi thì cuộc sống giữa chúng tôi cũng sẽ không có hạnh phúc trọn vẹn.
Tôi đang tự hỏi, liệu mình có nên nói tất cả sự thật cho anh biết không? Nếu không nói, tôi sẽ có anh, có được sự trân trọng của người chồng mình yêu thương, có được niềm hạnh phúc trọn vẹn… nhưng trong lòng tôi sẽ không thoát khỏi sự day dứt và tội lỗi vì sự giả dối. Tôi có thể lừa dối anh… nhưng tôi không bao giờ tha thứ cho chính bản thân mình vì những lỗi lầm ấy.
Bây giờ, tôi thực sự đang rất rối bời… nhưng tôi không biết mình nên làm thế nào để giữ được hạnh phúc bên người đàn ông tôi yêu, cũng như tìm thấy được sự thanh thản trong chính tâm hồn mình!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét