Tạt chiếc xe xích lô vào mái hiên của một cửa hàng, từ từ lôi chiếc chăn cũ kỹ nhàu nát ra khỏi bọc ni lông, chèo lên ghế ngồi của chiếc xe xích lô mà hàng ngày thường chở khách, người phu xe dáng người gầy guộc ấy là Nguyễn Đình Chí, quê Hà Tĩnh.
Trong đêm đông lạnh giá, nhiều người lấy hè đường hoặc chiếc ghế chập chờn ngủ |
Đạp xích lô mỗi ngày kiếm được có là bao, hôm nào xôm được vài “cuốc” khách nước ngoài còn đỡ, chứ lắm khi cả ngày chả ma nào trèo lên xe. Bởi vậy, bác Chí không dám thuê nhà trọ để ngủ, cố gắng tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy. Còn vài hôm nữa là tết cố dành dụm mang về cho vợ chi tiêu ngày tết, rồi cho con cái tiền đóng học cho kỳ học tới.
Mặc cho những cái rét như cứa ra khứa thịt, tiếng ồn ào của phố phường, cuộc sống mưu sinh đã khiến họ phải chấp nhận tất cả |
Ở quê làm ăn khó khăn, hai người rủ nhau lên Thành phố làm cửu vạn, được ít bữa thấy chẳng ai thuê, Hùng và An đành sắm chiếc bơm tay và bộ đồ vá sơ sài để kiếm ăn. Khi màn đêm buông xuống sẵn có chiếc phông sân khấu người ta vứt đi, hai người đem về làm chăn đắp.
Có khi, trong đêm đông lạnh đến tê dại, hình ảnh vật vờ của người mưu sinh khiến chúng ta xót xa |
Hùng buồn rầu nói: “ngày bình thường không sao, phải hôm mưa gió, không biết chui vào đâu, nhiều đêm đang ngủ trời đổ mưa, hai người đành lấy áo mưa giấy mặc vào, rồi chùm bao tải lên người cố ngủ, chứ chẳng có chỗ nào mà trú ngụ cả”.
Tết cận kề nhưng manh chiếu rách cũng không đủ ấm đối với những người xa quê về phố |
Không biết, đến bao giờ họ mới có được một giấc ngủ bình thường như bao người, có giường, gối kê đầu, có chăn bông ủ ấm trong những ngày đông rét mướt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét